Friday, February 11, 2011

Phỏng vấn - Grazia 10/2010

With permission from [info]ra1nee , I've translated this article into Vietnamese. Thank you so much Raine!

Okada Junichi nói về "hạnh phúc"
trong suy nghĩ của anh, Grazia 10/2010


Trong hai năm qua, suy nghĩ của tôi về sự hạnh phúc đã thay đổi. Bây giờ với tôi, hạnh phúc... có lẽ là có thể tạo ra những môi trường "tốt lành".
Trong quá khứ, tôi là người đặt bản thân mình lên hàng đầu.

Ở một đất nước bí ẩn nơi những con đường nhỏ cổ kính chạy dài quanh thành phố, nơi những khu rừng rộng lớn cùng tồn tại với công nghệ kỹ thuật cao nhất, Okada-san đã hỏi mọi người anh gặp, "Đối với bạn, hạnh phúc là gì?" Và cũng cùng lúc đó, anh tự hỏi chính bản thân mình, hạnh phúc là gì?

Trong hai năm qua, khái niệm của tôi về hạnh phúc đã thay đổi rất nhiều. Trước đó cũng đã có thay đổi rồi, từ khi tôi 24 tuổi. Những năm đầu lứa tuổi 20, dù là làm gì, tôi cũng đặt mình lên ưu tiên hàng đầu. Tôi luôn lo lắng về điều mình muốn, rằng mình muốn trở thành người như thế nào là quan trọng nhất. Khi đang đọc kịch bản, nếu có ai chen ngang để hỏi tôi điều gì, tôi sẽ bực bội nói, "Anh làm phiền tôi quá.", lúc đó tôi cảm thấy bực bội giữa mình trong hiện tại và cái tôi lý tưởng mà tôi muốn đạt được, và trút giận lên nhiều thứ. Lúc đó tôi là người rất khó gần [cười]. Từ từ, khái niệm đó chuyển từ "bản thân mình" sang "công việc của mình" và "bạn bè của mình".

Khi Okada-san 24 tuổi, anh bắt đầu được công nhận cho diễn xuất của mình trong các phim truyền hình như "Tiger & Dragon" và điện ảnh, "Tokyo Tower" và "Fly Daddy Fly".

Nói thẳng thừng ra là, có lúc tôi muốn tiếp tục trong ngành này [giải trí] chỉ vì muốn nghe thêm ý kiến của mọi người về bản thân. Nhưng mọi thứ thay đổi khi tôi nghĩ rằng tôi không nên chỉ tiếp tục công việc của mình để được mọi người khen chê và cho ý kiến. Và khi tôi bắt đầu có ý tưởng về điều mà mình muốn tạo ra, không phải bất kỳ ai - mà là chính mình - tôi muốn tạo ra điều gì? Ý tưởng này ngày càng sôi sục khi tôi 27 tuổi, từ phạm vi thành phố đến phạm vi xã hội đến phạm vi đất nước. Không cần biết mình tham gia phim gì, tôi cũng tự hỏi, "Ngành giải trí Nhật đang thiếu đi điều gì?" Và sau đó, tôi nghĩ rằng, "Không có phim truyền hình hành động quy mô lớn nào ở Nhật cả!" Và từ đó, dự án "SP - Sở cảnh sát thành phố Tokyo, chuyên ngành an ninh" đã ra đời.

Okada-san được biết đến như một người có nhiều bạn thân trong làng nghệ thuật và giải trí, từ những kiến trúc sư trẻ đến người quay phim đến nhà tạo mẫu, nghệ sĩ, và nhiều nữa. Theo lời Okada-san, khi anh tiếp nhận chương trình radio "Growing Reed" với vai trò dẫn chương trình 5 năm về trước, anh có cơ hội gặp gỡ nhiều người đã thay đổi và ảnh hưởng lên anh rất nhiều, ví dụ như họa sĩ manga Inoue Takehiko, tác giả tiểu thuyết Miyabe Miyuki, Itsuki Hiroyuki, và bác sĩ khoa não Mogi Ken.

Có cơ hội gặp gỡ nhiều người khiến suy nghĩ của tôi thay đổi nhiều. Cuối cùng thì, chỉ riêng bản thân mình không thể tạo ra điều gì cả. Cũng như trong nghệ thuật nhiếp ảnh, khi ta cứ cố đòi, "Tôi muốn hình của tôi như thế này, thế kia cơ!", không cần biết ta chụp thêm bao nhiêu tấm ảnh nữa, trông ta cũng vẫn chỉ có một kiểu. Có lúc tôi bắt đầu nhận ra, "Sao mình chụp ảnh cho tạp chí nhiều thế mà mặt mình lúc nào cũng chỉ có một kiểu!"

Điều đó không có nghĩa là tôi thấy mình đã đến giới hạn, nhưng tôi cho rằng tôi cần những người khác đóng góp ý tưởng cho những gì tôi làm nữa, và phải thay đổi bản thân để phù hợp với họ. Có thể nói như thế này nghe có vẻ như kiêu căng, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có khả năng tìm ra những người mà tôi nghĩ là, "Ồ, người này có điều gì đó thú vị." Nhưng dĩ nhiên, có những lúc tôi cũng phải đi về phía trước với cách làm việc riêng của mình. Chỉ là tôi nghĩ tôi phải thay đổi mình cho hòa hợp với người khác, nếu được thì tôi sẽ làm điều đó. Khoảng 2 năm về trước, tôi nghĩ cuối cùng tôi đã hiểu làm sao để hòa đồng và giữ cân bằng cho mọi việc.


Nếu có một môi trường "tốt", mọi người và thiên nhiên sẽ hòa hợp.

Dạo bước trên đường phố Talinn, khi Okada-san nói chuyện với một người trong đoàn làm việc về bóng đá, anh mua hạt dẻ trên đường phố và cho mọi người, nói rằng "Ngon lắm." Đi được nửa đường, khi tạm trú mưa trong một quán cà phê, anh hỏi một nữ nhân viên rất hứng khởi về những câu hỏi xoay quanh chủ đề tình yêu như, "Chị thích mẫu người như thế nào?" và "Chị có hẹn hò với kiểu người như thế này không?". Sáng hôm sau, anh cùng một nhân viên nam đi chạy bộ. Từ đầu đến cuối, chuyến đi đã có không khí vui vẻ hòa hợp như thế.

Tôi thích từ "môi trường". Ví dụ như trong lần chụp ảnh này, tôi nghĩ về những điều như, tôi không chỉ là một hình ảnh trong ống kính, mà còn thể hiện ý tưởng của người chụp ảnh. Và khi đóng phim, tôi phải trở thành nhân vật và hòa vào khung cảnh trong phim. Với ý nghĩ này, tôi hi vọng sẽ trở thành một người có thể tạo ra những môi trường tốt.

Với những ý nghĩ này, Okada-san đang từ từ thay đổi bản thân để hoàn thiện mình hơn.

Tôi nghĩ khi một "môi trường" tốt đẹp được tạo ra, mọi người sẽ tự nhiên đến đó. Ví dụ như trong chuyến đi Estonia, nếu tôi tạo ra một bầu không khí căng thẳng, không phải sẽ không có ai thoải mái sao? Dĩ nhiên nếu một thành viên trong đoàn tỏ thái độ chỉ làm cho xong việc và không quan tâm gì cả, có lẽ điều đó sẽ phản ánh thái độ làm việc của tôi. Tuy dĩ nhiên đây không phải là việc mọi người "làm theo" thái độ của tôi, nhưng tôi đã nghiệm ra rằng trong những việc như thế này, chỉ một hành động nhỏ của tôi cũng có thể thay đổi thái độ của mọi người.

Ngược lại, tôi nghĩ tôi đã tập thích nghi với nhiều môi trường một cách khả quan. Tôi luôn suy nghĩ làm sao để tạo ra một môi trường làm việc vui vẻ cho những người chung quanh mình và để chính bản thân mình cũng có thể thoải mái vui vẻ. Tạo ra một "môi trường" như thế là điều mà tôi đã tập làm trong thời gian gần đây. Thật ra mà nói, tạo ra bộ phim "SP" rất gian nan. Nhưng tuy khó khăn, khi phim hoàn thành, có những người đã nói với tôi, "Cảm ơn anh đã giúp giấc mơ này trở thành hiện thực". Lúc đó, tôi rất hạnh phúc vì nghĩ rằng, "Hóa ra đó không phải là giấc mơ của riêng mình mà còn của nhiều người nữa." Và đối với tôi, tạo ra một môi trường làm việc như vậy là một điểm mạnh tôi mới đạt được.


Với mục tiêu cho cách sống trong tương lai và kinh nghiệm trải qua những thời gian mất kiên nhẫn, Okada-san nói, "Bây giờ tôi muốn được trải nghiệm nhiều điều và sống một cách thoải mái vui vẻ."

Tuy vậy khi ở nhà, tôi khá u ám. Tôi chỉ ở nhà xem phim và đọc sách. Nhưng khi ra đường với ai đó, tôi sẽ cố gắng dành năng lượng dự trữ đó cho những việc hữu ích. Không cần biết là dùng năng lượng để làm việc gì. Tôi đã tập luyện rất nhiều cho phim "SP" và gần đây tôi nghĩ là tôi đã trở nên "người" hơn (chỗ này không hiểu lắm anh muốn nói gì, có lẽ muốn nói mình bớt ở nhà và chịu khó ra đường hơn.)

Trên căn bản, tôi nghĩ sự khác nhau giữa hai giới tính là một điều quan trọng.

Năm nay, Okada-san sẽ tròn 30 tuổi. Cũng như những suy nghĩ trên về cách sống của một người, anh cũng có những suy nghĩ không thay đổi về định nghĩa của "một người đàn ông."

Về khoản nghề nghiệp, đàn ông và phụ nữ không có gì khác nhau. Nhưng với tôi, hơn thế nữa, có những lúc đàn ông cần cư xử phù hợp trước mặt phụ nữ. Nói về mặt sinh học thì, đó là những lúc có thảm họa xảy ra. Không cần biết chuyện gì xảy ra, người đàn ông có sức mạnh đủ để bảo vệ một người phụ nữ. Như trong chuyến đi này, chúng tôi dừng lại ở một trang trại dọc đường và mọi người đã giúp các nông dân ở đó đốn củi, nhưng khi các nữ nhân viên trong đoàn cố gắng đốn chỉ một khúc gỗ, họ cũng phải rất lâu mới làm xong, nhưng những thành viên nam làm xong rất nhanh chóng. Tôi muốn lấy ví dụ này để đưa ra kết luận giữa hai giới tính có những sự khác nhau căn bản, và [với một người đàn ông] bản năng bảo vệ phụ nữ của họ rất cao. Có thể nhiều phụ nữ sẽ giận dữ nghĩ rằng, "Tôi không cần ai bảo vệ tôi cả!" nhưng cuối cùng thì, đó cũng là mong muốn của tôi.

Ngoài ra anh còn nói, "Tôi muốn có thể cư xử một cách ngốc nghếch trước một người phụ nữ, không cần biết mình bao nhiêu tuổi."

Nếu tôi có thể bảo vệ cô ấy mọi lúc mọi nơi thì sẽ không sao, phải không? Nếu tôi chuẩn bị cho điều đó, cô ấy sẽ hiểu, "Tuy anh chàng đó cư xử như một tên ngốc, nhưng khi cần anh ấy sẽ bảo vệ cho mình." Và vì vậy, điều quan trọng là cô ấy hiểu chuyện này, tôi nghĩ đó là bổn phận của một người đàn ông. Nhưng đã là con trai thì cần phải làm được như vậy. Có thể những người đàn ông hiền lành hơn sẽ nói khác, nhưng đến lúc cần, họ sẽ làm được! Tôi đặt nhiều hy vọng vào đàn ông Nhật Bản, hay nói đúng hơn là xã hội Nhật Bản! (cười)

Hạnh phúc là điều ta không thể tự tạo ra

Okada-san nói, "Sau khi từ Estonia về nhà, tôi đã suy nghĩ, "Hạnh phúc là gì?" Ngay cả trong cuộc phỏng vấn, anh cũng nói nhiều lần, vừa nói vừa nghiêng đầu, "Tại sao đất nước này lại có sự hài hòa đến thế?"

Estonia là nơi người ta phát minh ra Skype, đúng không? Khi tôi phát hiện ra một người tôi gặp ở Estonia biết người đã phát minh ra Skype, tôi hỏi anh ta, "Chắc là thu vào nhiều tiền lắm nhỉ?", nhưng anh ta nói, "Anh nói gì thế?", trông anh ta rất bối rối và chẳng hiểu tôi nói gì. Tôi phải cố hết sức che giấu sự xấu hổ của mình. Ở đất nước này, tuy hệ thống ngân hàng và thậm chí bầu cử được chuyển sang hệ thống máy tính cả rồi, họ vẫn giữ gìn những đường phố cổ và những khu rừng rất cẩn thận. Tuy người ta mở cửa hàng và kinh doanh để kiếm tiền, bất cứ ai tôi gặp cũng nói, "Tôi muốn là người hữu ích cho những người chung quanh." Tôi cảm thấy tuy rằng họ rất bận rộn, vào cuối ngày, họ vẫn dừng lại để suy nghĩ về bản thân. Trong lịch sử, họ cũng từng bị những nước khác đe dọa xâm chiếm, vì vậy có lẽ họ đã quen với việc thay đổi để đáp ứng với xã hội.

Sau một thời gian chỉ muốn làm việc theo cách của mình, Okada-san hiểu tầm quan trọng của sự hài hòa hơn cả mọi khi. Dù vậy, anh vẫn nói, "Tuy nhiều điều có thể khiến ta thay đổi, tôi cảm thấy cách sống của mỗi người là điều không thay đổi được."

Cuối cùng thì, điều căn bản của hạnh phúc là - chúng ta không thể tự mình mà tạo ra nó, và cốt lõi của con người ta sẽ không thay đổi dù có điều gì xảy ra đi nữa. Vì vậy, thay vì chỉ hi vọng những người xung quanh mình hạnh phúc, tôi muốn tự mình đi theo hướng mà tôi cho là sẽ đem đến hạnh phúc. Tôi muốn trở thành một người biết chọn lựa niềm hạnh hpúc cho mình. Và như vậy, không cần biết tôi rơi vào tình huống nào hay sự kiện nào, tôi sẽ tự tin sống tiếp. Và "sức mạnh" này, đối với tôi, trong thời đại mọi điều đều thay đổi rất nhanh chóng này, là một điều vô cùng quan trọng.

No comments:

Post a Comment